Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 -达咩达咩-
Biệt thự náo nhiệt, ba người ngồi ở một góc sô pha có chút không thích hợp.

Trần Thương Thương nhìn Đông Lăng hỏi: "Cậu thật sự?"

Đông Lăng gật đầu: "Nghiêm túc, không phải chơi phiếu, tớ sẽ kinh doanh cái công ty này cho tốt."

Đông Lăng mới đầu chỉ là suy nghĩ như thế nào thuận lý thành chương hoàn thành cốt truyện, nhưng lúc nàng thật sự quyết định thành lập một cái công ty, nàng liền sẽ nghiêm túc làm chuyện này.

Trần Thương Thương nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Làm, tớ biết tính của cậu, việc muốn làm khẳng định đều làm tốt, đã là chị em thì tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu, trong tay còn dư chút tiền, bán hai bộ trang sức có thể cho cậu mấy trăm vạn."

Nhà Trần Thương Thương là kinh doanh đá quý, cái khác không nói, trong tay nàng châu báu cùng trang sức đều không ít, cùng lắm thì mỗi khi ra cửa đeo lại trang sức cũ thôi, vì chị em đáng giá.

Đường Thiến Thiến nghe vậy bộ dáng nhịn đau mặt chảy ra máu nói: "Tớ cũng có thể bán hai căn hộ, cho cậu mấy trăm vạn."

Nếu người kéo hai nàng rót cổ phiếu là người khác, hai người các nàng chắc chắn sẽ tính toán thật kỹ, nhưng người mở miệng lại chính là Đông Lăng, các nàng liền không do dự nhiều.

Đông Lăng bị bộ dáng của  Đường Thiến Thiến làm cho cười, nói: "Các cậu cứ như vậy tin tưởng tớ hả?"

Trần Thương Thương hào khí muôn vàn mà vẫy tay, vỗ vai Đông Lăng nói: "Lăng Lăng, cái khác không nói, chúng tớ vẫn rất tin tưởng tài hoa của cậu, hai bài hát do cậu sáng tác năm ngoái không phải đều nổi tiếng sao, hiện tại thị trường âm nhạc trong nước so với hai năm trước tốt hơn rất nhiều, cậu cứ hướng theo lĩnh vực này mà đi, không dám nói cậu có thể kiếm nhiều tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không mệt a."

Đường Thiến Thiến gật đầu: "Cậu ấy nói đúng đó."

Đông Lăng vì không muốn người trong nhà phát hiện, chuyện nàng lấy họ tên khác vào giới giải trí Trần Thương Thương cùng Đường Thiến Thiến đều biết , cho nên thời điểm nhìn hai bài hát kia lần lượt nổi tiếng, các nàng cũng đặc biệt vui vẻ.

Được sự ủng hộ cùng tin tưởng  hết lòng của hai người chị em dành cho Đông Lăng rất cảm động, nhưng ............ Đông Lăng lúng túng mà sửa lại: "Tớ tính toán bồi dưỡng nghệ sĩ làm cho họ nổi tiếng."

Trần Thương Thương:???

Đường Thiến Thiến: "Thì ra là trao sai người, tớ có thể rút lại toàn bộ lời nói vừa nãy được không, tớ cảm thấy nhà của tớ còn có giá trị hơn cái công ty lớn của cậu."

"Cái nữ nhân chó này như thế nào lại vô tình như vậy," Trần Thương Thương tỏ vẻ thập phần khiển trách Đường Thiến Thiến, sau đó sờ cằm nói với Đông Lăng, "Lăng Lăng, công ty của cậu khả năng sẽ phá sản, nhưng châu báu của tớ sẽ không bị giảm giá trị."

Hảo gia hỏa, đây là tình chị em cảm động trời đất đây sao?

"Các cậu tin tưởng tớ,người tớ muốn bồi dưỡng chắc chắn sẽ không phụ cổ phiếu của các cậu, cô ấy về sau nhất định sẽ cực nổi tiếng!" Đông Lăng thập phần chắc chắn mà nói, sau đó lấy ra khí thế của 021, "Đây không phải là một lần đầu tư đơn giản, các cậu từ một bước nhỏ, nhân loại một bước đi nhanh!"

021 vỗ tay: 【 Nói rất đúng! Đây không phải là hợp đồng kinh doanh đơn giản, đây là để giữ gìn thế giới an toàn cùng ổn định! Nghe hiểu vỗ tay! 】

Đường Thiến Thiến híp mắt: "Khoa trương tới vậy? Thật sự rất đẹp sao? Có ảnh chụp sao? Tên là gì, đã diễn cái gì rồi?"

"Về sau tớ sẽ nói cho các cậu, Thiến Thiến cậu cứ về hỏi mẹ cậu giúp tớ trước."

Đông Lăng thần bí mà mà chớp chớp mắt với Đường Thiến Thiến, thoạt nhìn tin tưởng mười phần, nhưng sự thật là nàng hiện tại liền phương thức liên lạc với Tống Minh Chỉ còn chưa có, càng đừng nói là ảnh chụp của đối phương.

"Ba người các ngươi nói nhảm gì đó, đến đây a, lại đây uống rượu!"

Chủ tiệc Đổng Nặc mang theo cái mũ phù thủy đến gần, hét về phía ba người họ.

Trần Thương Thương đáp lại, Đường Thiến Thiến gật đầu với Đông Lăng, tỏ vẻ nhất định có thể làm được.

Đông Lăng bị kéo vào trong đám người, theo tiếng nhạc chậm rãi, nàng không tham dự phần thi uống rượu, nhưng vẫn là không thể tránh khỏi việc bị rót mấy chén.

Vài chén rượu vào bụng, trên mặt nàng hiện lên vài nét đỏ ửng, liền phấn nền trắng đều che không được.

Ở tiếng người ồn ào ầm ĩ, Đông Lăng nghe thấy được âm thanh hệ thống.

【 Nhiệm vụ: Cùng Tống Minh Chỉ dắt tay tản bộ dưới ánh trăng đồng thời nói ra lời thoại ' ánh trăng đem nay thật đẹp ', sau khi hoàn thành, tiến độ cốt truyện +0.2%. 】

Âm thanh này tương đối cứng nhắc, cùng âm thanh của 021 có chút khác.

Ngay sau đó âm thanh 021 liền vô cùng lo lắng mà vang lên: 【 Ký chủ nghe thấy được sao! Nhiệm vụ mới đã xuất hiện, trước mắt dừng bữa tiệc này được không, phải đi nhanh! 】

Đông Lăng há hốc mồm, ở trong đầu hỏi: 【 Tôi đi chỗ nào để tìm người a? 】

Cùng Tống Minh Chỉ dắt tay tản bộ dưới ánh trăng có thể làm được hay không là một vấn đề, nhưng vấn đề lớn hơn nữa là nàng căn bản không biết Tống Minh Chỉ hiện tại ở đâu, phải đến chỗ nào tìm người cùng đi tản bộ?

021 tạm dừng trong chốc lát nói: 【 Hỏi rất hay a, ký chủ, cũng thật không dám giấu giếm, muốn định vị nữ chủ cần dùng năng lượng......】

Đông Lăng trong lòng có dự cảm không tốt: 【 Nhiều hay ít? Cậu không bằng nhanh cướp đi! Chúng ta hiện tại mới 0.3%, tìm một chút liền 0.1%, này có thể kéo dài mấy ngày? 】

Hơn nữa liền tính tìm được người, nàng cũng không có biện pháp lôi kéo người ta chọn nơi có thể thấy được trăng để tản bộ nha, đã không quen biết thì sao có thể tự tiện nắm tay người ta đi tản bộ, đảm bảo sự xấu hổ so với lần trước cao gấp 100 lần.

021 bị mắng vâng vâng dạ dạ mà nói: 【 Đây cũng không phải việc tôi có thể quyết định. 】

Đông Lăng: 【 Nhiệm vụ cũng không phải do cậu quyết định sao, cậu không thể ra nhiệm vụ hợp lý chút với tiến độ hiện tại sao? Cậu bảo tôi làm nhiệm vụ đi xin phương thức liện lạc của Tống Minh Chỉ còn hợp lý hơn. 】

Tới vách tường liền phải nói mạng đều cho cô không phải là thứ thái quá nhất mà là dắt tay tản bộ dưới ánh trăng nói ' trăng đêm nay thật đẹp ', đây còn không phải vào viện tâm thần thì khó mà xong việc sao.

021 giải thích: 【 Ký chủ, không phải tôi không nghĩ, là thần thiếp thật sự làm không được a! Nhiệm vụ hệ thống giống như là mang theo phụ kiện giống nhau, nghiêm khắc dựa theo tiến độ hoàn thành của nguyên tác mà cho ra, bảo đảm thuận lợi đẩy mạnh thế giới tuyến, nếu muốn sửa đổi tình trạng thì, phải có cho phép sửa đổi từ tổng bộ, nhưng mà tôi hiện tại không thể cùng tổng bộ liên hệ......】

Nói cách khác hiện tại sửa đổi không được, cái kịch bản này căn bản sẽ không vì được người khác thay thế mà sửa đổi theo, chỉ biết cứng nhắc đi theo tiến độ của nguyên tác mà ra nhiệm vụ.

Đông Lăng kinh hãi trong : 【 Nếu theo như theo tiến độ nguyên tác nam chủ cùng nữ chủ kết hôn sinh con, tôi đây còn không phải là không được làm nữ nhân ? mẹ kiếp! Hơn nữa tôi căn bản cũng không có năng lực làm nữ chủ mang thai chứ đừng nói đến việc tôi cùng nữ chủ ngủ chung! 】

Nàng không được, nàng không thể. Chỉ nói lời thoại thôi còn được, nhưng hiến thân có phải hay không quá mức!

021 ủy khuất: 【 Tôi cũng hết cách rồi. 】

Đông Lăng thiếu chút nữa thở không nên hơi: 【 Tôi không làm nữa, đàn ông trung niên gì đó mà hành động nũng niệu cũng chỉ khiến người khác muốn đánh cậu. 】

021 nghe Đông Lăng ý tưởng hỗn loạn trong đầu, nhịn không được ôm đầu: 【 Đừng mắng đừng mắng, người ta mới không phải là đàn ông trung niên. 】

Đông Lăng cười mà không nói, lời hỏi thăm trong đầu không ngừng biến mất, 021 tự biết đuối lý, gì cũng không dám nói.

Đông Lăng có chút đau tim, nàng vốn tưởng rằng đây chỉ là một cuộc chiến sống chết, không nghĩ tới này cư nhiên mới chỉ là bắt đầu, cốt truyện phía sau nàng nhìn không thấy, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Nàng có việc đè nặng trong lòng, nghe nhạc cũng không thể thoải mái lên, liền từ sô pha đứng lên.

Trần Thương Thương đang cùng người khác chơi xúc xắc, thấy nàng đứng lên thuận miệng hỏi câu: "Làm gì vậy?"

"Hít thở không khí, có chút buồn."

Lầu một máy sưởi mở quá lớn, không khỏi có chút oi bức.

Đông Lăng dọc theo thang lầu lên lầu hai, rời khỏi khu náo nhiệt.

Nhà Đổng Nặc lầu hai có một cái cửa sổ lớn từ trần đến sàn, không có rèm che lại, có một chiếc ghế treo bằng gỗ.

Ánh trăng từ cửa kính chiếu vào, rãi xuống mặt đất ánh sáng bạc dịu nhẹ.

Đông Lăng có hơi say, nhưng cũng chỉ là hơi say, tay nàng chống lên miếng pha lê lạnh băng, nhìn ánh trăng một lát, ngồi ở trên ghế mây, nhớ lại những việc mình biết được từ cốt truyện, ý đồ từ trong đó tìm được một ít đồ để dùng.

Đêm nay nhiệm vụ kia của hệ thống nàng không định làm, không quá hợp lý, ở vách tường còn có thể dùng lý do là trò chơi mạo hiểm để hoàn thành, nhiệm vụ này lại không thể được, mọi người cơ hồ đều biết ý nghĩa từ câu của Natsume Souseki  ' đêm nay ánh trăng thực mỹ '.

Đông Lăng nhìn mặt đất đầy ánh sáng bạc, ánh trăng đêm nay xác thật rất đẹp.

.

Cùng một chùm ánh sáng rơi vào mí mắt người khác.

Tống Minh Chỉ cùng Vương Bất Ly hoàn thành những chi tiết cuối, Vương Bất Ly ký giấy chuyển nhượng, thong thả uống tách cà phê rồi nhìn ánh trăng ngoài cửa.

Vương Bất Ly đi lên như trút được gánh nặng mà nói: "Minh Chỉ cảm ơn cậu tranh thủ giúp tớ, nếu chỉ có mình tớ ra mặt, phỏng chừng chuyện này không thể nằm trong tay tớ."

"Cũng may cậu không có đáp ứng dùng tiền đổi cổ phần, dựa theo giá trị hiện tại của cái công ty giải trí kia, cổ phần của cậu khẳng định còn cao hơn số tiền đó."

Vương Bất Ly gật đầu: "Ân, may là cậu hiểu, bất quá ngày mai khả năng phải yêu cầu cậu giúp tớ đi lại một chuyến, ngày mai tớ có ba cuộc phẩu thuật, khả năng không thể đi."

"Được, giúp người giúp tới cùng."

Việc tối nay đã xong, Tống Minh Chỉ định ra thư phòng, lại bị kính thiên văn trên ban công của Vương Bất Ly hấp dẫn tầm mắt.

Vương Bất Ly cười hỏi: "Muốn nhìn thử không, có thể điều chỉnh sao cũng được, tớ hiểu rõ giá trị của việc ghi chép, bất quá hiện tại hẳn là không quan sát được gì đâu, tớ định chờ đến tháng mười hai đi tìm M74."

Tống Minh Chỉ đi qua, nghe vậy chúc trước: "Chúc cậu may mắn."

Tống Minh Chỉ đối thiên văn có hiểu biết một chút, M74 là chòm Song Ngư bên ngoài dải Ngân hà, giống nhau cho rằng nó là một thiên thể tối nhất, nếu không phải tay già đời, phỏng chừng tìm được sẽ có chút khó khăn.

"Nhận lời chúc của cậu."

Tống Minh Chỉ điều chỉnh thử một chút kính viễn vọng, muốn xem ánh trăng.

Hôm nay là trăng tròn, từ kính quang học nhìn qua, có một loại cảm giác xinh đẹp làm người ta cảm thấy viên mãn.

Cô tùy ý điều chỉnh một chút, chiếu thấy hình ảnh làm cô sửng sốt.

Khoảng cách giữa các biệt thự nơi Vương Bất Ly ở có một khoảng cách nhất , nhưng cái khoảng cách đó mà nói đối với kinh viễn vọng có thể thấy rõ ràng, qua khe hở giữa cây cối, cô thấy được một con phát ngốc...... một con ma cà rồng nhỏ?

Khuôn mặt mới gặp hôm trước chợt hiện ra trong đầu, Tống Minh Chỉ tràn đầy hứng thú nghĩ duyên phận các nàng vậy mà vẫn chưa cạn, vậy mà lại dưới tình huống như này gặp lại nhau.

So với cảm giác gặp tiểu cô nương ban ngày, kiểu trang điểm thiên về sắc lạnh này làm ngũ quan của nàng đọng lại, có chút cảm giác sắc bén và u ám, như hoa tường vi vào ban đêm, răng nanh của ma cà rồng cùng váy áo màu đen làm gia tăng thêm một chút cảm giác yên tĩnh. 

Ma cà rồng dưới trăng tròn rõ ràng là một bức tranh sơn dầu tối tăm cùng lạnh lẽo, nhưng Tống Minh Chỉ nhớ tới đôi mắt trấn định của nàng khi  tiếp cận cô, vô thức nhấp nhấp môi đỏ, chỉ cảm thấy đây thoạt nhìn là ' nữ vương ma cà rồng ' lợi hại nhưng thực chất vô hại, có lẽ không thể gọi là nữ vương, là công chúa mới đúng.

Rất đáng yêu, cũng không biết răng nanh của nàng, có thể hay không đâm thủng da thịt người.

Sau khi phản ứng lại chính mình đã nghĩ những gì, Tống Minh Chỉ cầm lấy kính thiên , cảm thấy chính mình có chút thú vị, đại khái là bị ấn tượng đầu tiên quấy phá, làm cô không tự giác muốn đi trêu đùa người ta.

Vương Bất Ly nhìn Tống Minh Chỉ từ ban công đi vào, tâm tình vui thích hỏi: "Hôm nay là trăng tròn, có phải hay không rất xinh đẹp?"

Tống Minh Chỉ cười gật đầu, ánh trăng xa 38 vạn dặm cùng ma cà rồng nhỏ đã nhìn thấy hôm nay đều rất đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro